Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011
TẶNG CHÁU MINH CHÂU(con gái Lê Ngọc Lập)
Cô Đàm Nguyên Đức tặng bằng khen
Con hãy ráng đọc thêm nhiều sách
Thả hồn theo cung bậc... gió trăng.
Con hãy viết nhật ký mỗi ngày
Làm thơ nhí nhảnh được càng hay
Văn chương chẳng dễ ai bầu bạn
Tuổi trẻ hồn nhiên tung cánh bay.
(chú Phạm đăng Quỳnh)
Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011
TRÔNG NGƯỜI RỒI NGẪM ĐẾN TA
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
Kính tặng hương hồn thầy Nguyễn Xuân Thanh
Thầy kính yêu!
Khi em ngồi viết những dòng chữ này, ngoài kia các cháu học sinh bé nhỏ đang đi tặng hoa cho thầy cô giáo.Đường phố cũng đầy hoa như những ngày lễ hội lớn.Ngày nhà giáo Việt nam đã về. Ôi thắm thoát mà đã ba mươi năm xa thầy!Lũ trẻ tinh nghịch ngày xưa của thầy đâu biết rằng:đó là lần thầy trò ta chia tay vĩnh viễn?
Em còn nhớ như in một buổi chiều tháng năm ba mươi năm trước,trong khi lũ trẻ bịn rịn trước giờ xa bạn,xa trường thì khuôn mặt thầy lại rạng rỡ,tươi vui hơn mọi ngày.Thầy vui chắc vì thấy những “quả ngọt” trong cuộc đời”trồng người”của mình.Thầy vui chắc vì thấy chúng em phần nào chững chạc,lớn khôn.Thầy vui như niềm vui của người lái đò đưa khách sang sông.Nụ cười tiễn biệt như một niềm khích lệ lớn lao cho những ai đi qua dòng sông tri thức,như một chút an ủi nhỏ nhoi cho người đưa đò thầm lặng.
Nhưng thầy ơi! Đâu biết rằng,niềm vui đó là điềm báo thiêng liêng, là tiếng nói của định mệnh trớ trêu!Không lâu sau đó thầy đã ra đi sau một cơn bạo bệnh.
Biết nói gì hơn?Nghĩa thầy trò “ấm áp như tình cha,bao la như tình mẹ”.
Ngày xưa,trong giờ học thầy khá nghiêm khắc nhưng trong sinh hoạt ngoại khoá thầy lại là người rất cảm thông,chia sẻ.Cái thời “nhặt tí phân rơi,dọn từng ngọn lá”đã vùi dập thầy trò ta tơi bời dưới vũng lầy nghèo khổ.Làm sao em quên kỷ niệm về những đêm trực trường cùng thầy nướng khoai lang ăn đỡ đói?Làm sao em quên những ngày tháng cùng thầy đi lao động bắt buộc vất vả cơm đùm cơm nắm bụng không đủ no?Làm sao em quên những ngày nhà giáo năm xưa không có cả hoa để tặng thầy mà thầy vẫn vui?Làm sao em quên những ngày mùa đông lạnh giá, thầy khuyên nên mặc áo len cho đỡ rét chúng em chỉ biết cười,rồi thầy cũng chẳng trách,chắc thầy cũng thuộc câu hát:’quê tôi nghèo lắm ai ơi,mùa đông thiếu áo mùa hè thiếu ăn”?
Thầy đã ra đi,mái trường xưa giờ đẹp đẽ khang trang hơn,con đường xưa giờ to rộng phẳng phiu hơn,nhưng trong ký ức học trò của thầy,cảnh cũ người xưa vẫn còn đó.Người ra đi dẫu có an lòng thì kẻ ở lại trong nỗi tiếc thương vẫn như thấy có bìm leo,giậu đổ.
Thầy đã ra đi,như hạt bụi lẻ loi,còn”hạt bụi nào rơi trên bục giảng”,còn”hạt bụi nào vương trên tóc thầy”?
Thầy đã ra đi,theo gió theo mây,xin được làm cánh chim tung cánh cao bay .Chim hót véo von ấm lòng người về nơi chín suối.
Thầy đã ra đi,xin được đốt nén nhang lòng dâng lên hồn thiêng của Người,thay cho lời tri ân của hết thảy học trò ba mươi năm về trước.
Thầy đã ra đi,cánh hoa mừng ngày nhà giáo năm nay xin được dâng về miền đất lạnh.
Thầy đã ra đi,về với trời đất ,nơi cát bụi nhạt nhoà,hư ảo;nơi dấn thân số kiếp con người.Xin cầu nguyện cho linh hồn thầy được thanh thản ở cõi thiên đàng, ở miền cực lạc.
(Phạm Đăng Quỳnh)
Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011
BA MƯƠI NĂM
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011
HOÀI NIỆM MÙA THU
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng.
Hình ảnh những chiếc lá thu “xào xạc” trên con đường làng quê ta ngày xưa đã đi vào ký ức. Gió bụi thời gian đã cuốn chúng theo đến tận miền biên viễn. Mấy hôm nay, cứ mỗi sớm ra đường, nhìn cái màu vàng đỏ lòe lẹt từ các cửa hiệu bán bánh trung thu, tôi bồi hồi nhớ lại những mùa thu cũ. Mùa thu của tết trông trăng, mùa thu có chị Hằng, mùa thu có ánh “trăng vàng thổn thức”.
Mùa thu là sự giao ban của đất trời. Một chút nắng nhẹ nhàng thay thế cái tiết trời oi ả. Một thoáng đượm buồn nhìn chiếc lá rơi ta cảm nhận sự giao thoa giữa con người và thiên nhiên chung cái quy luật của tạo hóa: sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng, mùa thu không phải là mùa của sự sa ngã, hủy diệt; bước chuyển mình mát mẻ của thiên nhiên biết đâu là cơ hội làm xao động lòng người với những nghĩ suy tích cực về lẽ sống, về cuộc đời, để có một sự khởi đầu mới vươn đến khung trời: chân, thiện, mỹ.
Tết trung thu em rước đèn đi chơi
Em rước đèn đi khắp phố phường
Ôi! Đâu còn nữa!Đã lâu lắm rồi,từng mùa thu đi qua đời tôi một cách dửng dưng và trách móc.Tuổi thơ của chúng tôi trong thời buổi chiến tranh vội vàng qua mau để giú ép những măng non năm nào trở thành người lớn một cách bất đắc dĩ.Tôi vẫn còn nhớ như in những cái tết trung thu mà lũ trẻ chúng tôi đếm từng ngày để được nhà trường(tiểu học cộng đồng Tư Duy)phát bánh kẹo.Những chiếc bánh nhỏ nhắn(không lớn và đắt tiền như bánh trung thu bây giờ)nhưng mang theo nhiều thông điệp:sự quan tâm của người lớn đến với chúng tôi rất nhiều.Cứ mỗi rằm tháng tám,chúng tôi mang những chiếc lồng đèn tự làm của mình đến trường cho cô giáo chấm,rồi được ăn bánh trung thu cũng như vui hát mãi đến tối mới về thì chiếc lồng đèn cũng rách te tua theo mùa trung thu ra đi,để lại trong lòng trẻ chúng tôi những cảm xúc buồn vui khó tả.
Tết trung thu ở quê mình hồi đó sặc mùi bom đạn nhưng cũng thắm đượm niềm vui ,cái niềm vui tuy gắng gượng nhưng vô tư, thực tình của người làng quê sau mùa gặt lúa hè.Dưới ánh trăng thanh,có nhịp chày giã cốm,có tiếng nô đùa của con trẻ và còn lại là những lời hàn huyên,tâm sự của các mẹ,các chị khi chồng vắng nhà.Ánh trăng về với làng quê thôn dã( không có điện) như một sự ban phát của thiên nhiên,như một lời ru hiền hòa của tạo hóa.
Hơn ba mươi mùa trung thu,gần nửa quãng đời người phải nặng gánh lo toan ,có lúc chưa được cho mình phải ra sức cưu mang….Trong tôi giờ như đã chai sạn.Hơn mười tuổi đầu,vừa đi học tôi phải vừa là lao động chính.Nghèo đói và gian khổ không đồng hành với sự xa xỉ như vui tết trung thu.Những mùa thu tiếp nối những mùa thu,rồi lòng người cũng man mác như thu.
Ngày xưa vua Đường Minh Hoàng nhân tết trung thu mà thiên du nguyệt điện,say khúc Nghê Thường.Bởi vì vua nên được như vua.Còn ta đâu phải là vua…
Ánh trăng thanh của mùa trung thu vằng vặc,huyền ảo,như cái nỗi lòng của tiếng thu,của tiếng buồn mênh mông ,xa vắng.Nhà thơ Hàn Mặc Tử đã viết:
Hôm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Chỉ còn một nửa trăng thôi vì lòng người đã vội quên trăng,vì loài người đã vội bỏ trăng.Trăng sẽ hờn,sẽ tủi,nhưng xin trăng đừng ngoảnh mặt,trăng hãy cứu loài người:
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi
Trần thế em nay chán nữa rồi
Cung Quế đã ai ngồi đó chửa?
Cành đa xin chị nhấc lên chơi(Tản Đà)
Phạm đăng Quỳnh(viết nhân mùa trung thu 2010)
Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011
NHỚ NGOẠI
NGHE CON VÀO ĐẠI HỌC
VIẾT CHO QUYNHTRANG(tiếp theo)
Cho lòng anh lưu luyến?
Anh biết cũng vì “Quỳnh”
Em “dạ phải ngẩn ngơ”.
Đêm nay anh làm thơ
Cho loài hoa “Quỳnh” nở
Xin em đừng than thở
Thu đến nhạt màu trăng.
Dù đôi bờ cách ngăn
Con thuyền tình vẫn đến
Em là bờ, là bến
Anh là nước,là sông.
Anh ôm em vào lòng
Mỗi mùa con nước nổi
Nhẹ nhàng cơn gió thổi
Hai đóa “Quỳnh”đưa hương.
Gió đi khắp bốn phương
Cho hương “Quỳnh” lan tỏa
Cho đôi “Quỳnh” thuê thỏa
Âu yếm trọn đêm nay.
Mơ ước cả ngày mai
“Nối lại ngàn say đắm”
Dù chân trời xa thẳm
Dù biển rộng sông dài…
VIẾT CHO QUYNHTRANG
Chiều nay mưa trút,gợi bao sầu
Mưa giăng đầu núi,mưa,mưa xuống
Mưa khắp thị thành,em đang đâu?
Ta hỏi quynhtrang em là ai?
Nhập nhằng hoa bướm,gái hay trai?
Dáng em tha thướt nhưng đường bệ
Lập lòe đom đóm,em hay ai ?
Ta hỏi em rằng đó hay đây?
Quynhtrang là núi hay là mây?
Mây che đỉnh núi mờ mờ ảo
Núi lượn lờ mây,mây bay bay.
Ta hỏi em rằng gió hay mưa?
Quynhtrang đã thấu nỗi niềm chưa?
Mưa mang theo gió vô tình quá
Gió vẫn chờ mưa,mưa thấu chưa?
Ta hỏi quynhtrang em nơi nao?
Mấy ngày nay hoa héo nguyệt sầu
Trăng tròn như khuyết,mưa thành lệ
Phố bỗng thành sông,em nơi nao?
Ta hỏi quynhtrang em thương ai?
Nghiatrung.com lắm anh tài
Ngày xưa kiều nữ gieo cầu lẻ
Nay lắm anh hùng chắc chẳng hai!
Ta hỏi quynhtrang em đã yêu?
Đã từng mơ mộng những buổi chiều
Trăng lên,đêm xuống,hoàng hôn phủ
Mờ mịt sương giăng, ơi em yêu!
Ta hỏi quynhtrang em bao nhiêu?
Người thương kẻ nhớ nay đã nhiều
Ta ôm trong dạ ngàn dấu hỏi
Biết trả lời sao,em bao nhiêu???
Sài gòn chiều mưa 29/6/2010
Phạm đăng Quỳnh
NHỚ MIỀN TÂY
VỀ QUÊ
NHỚ NGHĨA TRUNG
THƯƠNG VỀ ĐẤT MẸ!
Con đã về đây Quảng Ngãi ơi!
Hoa xuân khoe sắc rộn tiếng cười
Trà Giang Niêm Ấn đầy kiêu hãnh
Thiên Bút Phê Vân đẹp tuyệt vời.
Con đã đi và con đã xa
Đau lòng thương mảnh đất ông cha
Đêm đêm nhớ nhớ về quê mẹ
Cầu thực tha phương nhớ nhớ nhà.
Quê hương ơi! Ngày ấy ra đi
Đâu biết đến nay vẫn chưa về
Mười năm năm ấy như thế kỷ
Quên làm sao được buổi biệt ly!
Con ra đi khi đất nước hòa bình
Làm trai con vẫn chí bình sinh
Làng quê ngày đó nghèo xơ xác
Dứt ruột lìa quê, không dứt tình.
Hành phương Nam trăm bề tủi nhục
Đất khách quê người thiên hạ giàu sang
Đời xa xứ lắm điều ngược đãi
Ngẫm lại…Trời ơi! Lệ hai hàng!
Chốn thị thành phồn hoa xa lạ
Đất hẹp người đông không dễ chen chân
Đêm nằm nhớ tiếng gà gáy sáng
Hội nhập làm sao cứ phân vân???
Phương trời xa con hướng về Dung Quất
Khấp khởi mừng thầm nhà máy quê ta
Khu kinh tế tự hào muôn thưở
Như dòng sông đầy ắp phù sa.
Quê Mẹ ơi! Giờ đổi thay kì diệu
Em bé đến trường đường rộng thênh thang
Thành phố Quảng Ngãi vang câu hát
Khúc hát mừng xuân khúc khải hoàn.
Quay về đi những mảnh đời viễn xứ!
Cùng góp tay xây đất Mẹ phồn vinh
Dang tay ra từ Châu Ổ đến Sa Huỳnh
Chân quỳ xuống nguyện cầu cho đất Mẹ!!!
Phạm đăng Quỳnh