Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

NHỚ NGOẠI

Đêm nay Sài sòn se lạnh
Nghe đâu ngoài kia gió bắc về
Lòng con lại bồi hồi nhớ Ngoại
Mười năm rồi,Ngoại đã ra đi.

Thoáng hiện trong con đôi giỏ tre Ngoại gánh
Tấm lưng còng nhất quyết theo con
Bàu Đĩa rồi Bàu Ta,lòng Ngoại cũng héo hon
Vợ chồng con không nuôi nỗi Ngoại...

Chúng con ra đời thời buổi khó khăn
Rau muống xanh ngời tràn ngập bữa ăn
Thị trấn ngày xưa có căn nhà lụp xụp
Bốn con người vô sản sống thành quen.

Rồi chúng con đi,Ngoại phải đành ở lại
Phương trời xa nào biết ra sao?
Ngoại kêu than thấu tận trời cao
Nhưng lần đó là lần con đi biệt.

Con vẫn biết,Ngoại ơi con vẫn biết
Ngoại thương con chỉ muốn ở với con
Nhưng Ngoại ơi! nghìn dặm nước non
Con không thể,Ngoại ơi,con không thể!

Ngoại đã thương con như trời như bể
Vầng trăng xưa bàng bạc,đìu hiu
Trời miền Trung khắc nghiệt bao nhiêu
Là bấy nhiêu nỗi khổ đời góa bụa...

Nhưng Ngoại ơi,xin hãy yên lòng
Chúng con giờ đã qua cơn bĩ cực
Vầng Thái dương hôm nay sáng rực
Như nguyện cầu của Ngoại năm xưa.

Ông trời khi nắng khi mưa
Chỉ mình Ngoại là người mơ ước
Cho chúng con thoát cảnh cơ hàn
Và chúng con ghi tạc đá vàng
Và chúng con vẫn hằng mơ ước
Và chúng con vẫn mong xin được
Rước hương hồn của Ngoại về thờ
Cho hương hồn Ngoại đỡ...bơ vơ.
            (Phạm đăng Quỳnh-viết nhân ngày tảo mộ Ngoại,mùa đông 2007)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét